HÌNH ẢNH SINH HOẠT TỘC HỌ|YOUTUBE]gWQwdOqkQTw[/YOUTUBE
http://www.youtube.com/watch?v=gWQwdOqkQTw
http://www.youtube.com/my_videos_annotate?v=ltsefpdvwX8
http://www.youtube.com/my_videos_annotate?v=gWQwdOqkQTw
HÀNH TRÌNH TÌM VỀ CỘI NGUỒN
Cách đây khoảng 120-130 năm (1880 – 1886) , cụ Vương Đình Thản đã bỏ nhà ra đi, bỏ lại người vợ là bà Trịnh Thị Đoàn đang mang thai người con trai Vương Đình Nhâm được bốn tháng. Nhưng, không một ai trong gia đình biêt rằng, cụ Thản vẫn còn sống và đã dừng chân lập nghiệp tại làng Cát Khánh, xã Cẩm Vân, huyện Cẩm Thủy cách quê nhà gần 100km.Thời gian trôi đi, gia đình vẫn bặt tin về người con Vương Đình Thản. Trong gia phả dòng họ Vương Đình không ghi gì ngoài một thông tin vỏn vẹn rằng cụ bị mất tích.
Bỏ lại Đằng sau quá khứ, gia đình, dòng họ, thay đổi cả họ tên mình là Phạm Đình Điền, cụ Vương Đình Thản đã bắt đầu lại cuộc đời mình với hai người vợ mới. Chẳng ai ngờ được rằng, người cháu Phạm Đình Bình và người chắt Phạm Quốc Bào tại làng Cát Khánh vẫn âm thầm theo di huấn tìm về cội nguồn. Tháng 5/2009 là khoảng thời gian mà dòng họ Phạm Đình và Vương Đình sẽ chẳng bao giờ quên. Suốt 10 năm ròng rã, cuối cùng dòng họ Phạm Đình đã trở về với tổ tiên, và dòng họ Vương Đình ngỡ ngàng nhận ra những người anh em cùng dòng máu nặng tình với quê nhà. Sau cuộc hội ngộ hơn một thế kỉ này, liệu còn ai nghi ngờ về sức mạnh của tình yêu quê hương, tinh thần tha thiết tìm về nguồn cội? Càng sống, mỗi người càng thấm thía lời giáo huấn giản dị.’ cây muôn cành cùng chung một cội, nước trăm khe đều chảy từ nguồn’. Và, trong cuộc hội ngộ này, hẳn hết thảy mọi người đều nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết ý nghĩa của nguồn cội, của tình thân ruột thịt. Lần đầu tiên gặp mặt nhưng ai nấy đều cảm thấy gần gũi nhau đến lạ kì, nỗi buồn năm xưa của người con lữ thứ tha phương Vương Đình Thản hẳn đã được san sẻ phần nào.
Có lẽ hôm nay và mãi mãi về sau nữa, không ai biết được rằng vì sao cụ Thản lại bỏ nhà ra đi. Sinh ra trong một gia đình đỗ đạt, là cháu đích tôn của cụ Vương Đình Chiểu – quan án sát tỉnh Hải Dương, hai lần đậu đầu giải nguyên, năm 1837 (khoa Đinh Dậu Minh Mạng 18) và năm 1842 ( khoa Nhâm Dần thiệu trị 2). Phải chăng vì nhận sự kì vọng quá lớn của người cha là ông Vương Đình Bỉnh mà đời mình thì “tài cao phận thấp chí khí uất”, cụ Thản đã dứt áo ra đi ? Bỏ lại gia đình, vợ con, và cả mảnh đất đã “chôn rau cắt rốn” có lẽ là một quyết định đau đớn đối với cụ. Nhưng chúng ta trách gì? Thiết nghĩ, nhờ có quyết định năm xưa mà chúng ta, những hậu thế của cụ, những thành viên trong dòng họ Phạm Đình và Vương Đình mới được sinh ra, được sống và được có cuộc hội ngộ đầy xúc động hôm nay.
Thay đổi hoàn toàn họ tên nhưng không phải ngẫu nhiên mà cụ Phạm Đình Thản lấy tên mình là Phạm Đình Điền. Điền là ruộng. Trong chữ Hán Nôm, chữ Điền(田) là sự kết hợp của hai chữ Vương(王) và rất gần nghĩa với chữ Thản坦, nghĩa là đất. Tục truyền rằng vào thời vua Trần Thánh Tông sứ nhà Nguyên đưa sang ta một quốc thư có một câu đố và thách nhân tài nước Nam giải:
Lưỡng nhật bình đầu nhật
Tứ sơn điên đảo sơn
Lưỡng vương tranh nhất quốc
Tứ khẩu tung hoành giang.
Cả triều đình không ai giải nổi, phải nhờ đến Trạng Hiền để giải (Lưỡng Vương tức là hai chữ Vương ghép lại với nhau). Thông thạo đến bậc điêu luyện chữ Hán Nôm, cụ Vương Đình Thản là một người tài cao học rộng, song có lẽ, may mắn đã không mỉm cười với cụ. Thay đổi hoàn toàn họ tên mình, nhưng trên tất cả, đằng sau nỗi uất ức phải bỏ nhà ra đi, ẩn sâu trong tim người con lữ thứ là nỗi nhớ quê hương day dứt, niềm khao khát được trở về với quê hương, với dòng họ. Tình yêu quê nhà và nỗi ước mong trở về tìm nguồn cội ấy, kì lạ là, nó được giữ lại vẹn nguyên trong tâm hồn những thế hệ của cụ sau này. Trước lúc ra đi, vẫn không nguôi trăn trở về việc tìm quê, tìm họ, ông Phạm Đình Yên (bố ông Phạm Đình Bình) di huấn lại cho con rằng: cụ Thản không phải là người họ Phạm, quê không ở làng Cát Khánh, họ Thượng Vương, có nhà thờ họ to, thờ quan triều đình. Nhà thờ có lọng xanh, có giá chiêng, giá trống… Con đường tìm về với tổ tiên của hai người con Phạm Đình Bình và Phạm Quốc Bảo quả thật không đơn giản. Hành trang mà hai người mang theo chỉ là lời kể của ông Phạm Đình Thiện qua kí ức theo cha về thăm quê một lần duy nhất (sau đó kể lại cho em là cụ Yên). Từ linh cảm, tìm được quê nhà theo di huấn để lại, đến suy luận lôgich, hai dòng họ Phạm Đình và Vương Đình đều vỡ òa khi nhận ra, chắc chắn rằng, cụ Vương Đình Thản là cụ Phạm Đình Điền.
Ngày 30/5/2009 tức là ngày mồng 7 tháng tư năm Kỉ Sửu cháu chắt trực hệ của cụ ở làng Cố Bản – xã Hoằng Sơn – huyện Hoằng Hóa và ở làng Cát Khánh xã Cẩm Vân huyện Cẩm Thủy chính thức nhận anh em cùng dòng máu, cùng nguồn gốc, cùng ông nội, cố nội. Tại đây chúng con, những người hậu thế của cụ Vương Đình Thản hay Phạm Đình Điền đang hương bên bàn thờ và phần mộ của cụ. Trước vong linh hồn của cụ chúng con luôn nhớ và tâm niệm rằng con cháu cụ Vương Đình Thản tức Phạm Đình Điền là những con người Nề nếp - Gia phong – Tinh thần tổ tiên. Chúng con xin hứa luôn tự hào về dòng họ , luôn phấn đấu vươn lên - không bao giờ làm điều gì tổn hại đến thanh danh dòng tộc, đến tổ tiên.
Đó là lí do mà trong gia phả của dòng họ Vương Đình có một nhánh mang họ Phạm Vương Đình. Điều đặc biệt ấy, không chỉ gợi nhớ mỗi người con của dòng họ về một sự kiện đầy xúc động mà còn chứa đựng một chân lí giản dị mà sâu sắc: “cây có cội- nước có nguồn”.